Kiêu Thần - Reconvert

Chương 3: Ký khách bất tri nhân dĩ phi


"Lâm Phược thiếu gia." Gã đầy tớ đẩy cửa bước vào khoang, trong tay bưng một chén thuốc, "Ngươi phải uống thuốc rồi, nhà đò sắp nấu cháo xong, Tô cô nương cũng cho người đem đến nửa con gà ác để ngươi bồi bổ thân thể, ta đưa cho nhà đò ninh cùng cháo, đợi ăn cháo xong ngươi hãy nghỉ ngơi cho tốt, đừng có ngồi ngây người suốt đêm như vậy nữa. Khó khăn lắm mới tai qua nạn khỏi, ngươi lại gầy đi như que củi thế này, lúc về nhà Thất phu nhân sẽ trách móc ta chăm sóc ngươi không cẩn thận mất..."

Cửa sổ khoang thuyền vẫn đóng kín nên mùi thuốc lập tức tràn ngập không gian.

Câu nói của Triệu Năng khiến Lâm Phược giật mình, lòng thầm nhủ: đúng vậy, không cần băn khoăn mình là Lâm Phược hay Đàm Tung nữa, dù muốn dù không, mình chỉ có thể dùng thân phận Lâm Phược để tiếp tục tồn tại trên thế giới này. Hắn vô thức đưa tay nhận lấy chén thuốc rồi uống một hơi hết sạch, sau đó uống thêm chút trà để bớt vị đắng trong miệng rồi quay sang nhìn Triệu Năng nói: "Ta biết rồi..."

Phía ngoài, hoàng hôn dần xuống, khoang thuyền khá kín nên không gian tối tăm, Triệu Năng lấy ra cây nến, miệng vừa lầm bầm gì đó vừa đánh lửa châm nến rồi mới ra ngoài.

Lại có tiếng đàn truyền tới từ con thuyền bên cạnh, còn một lát nữa mới tới thời gian mở thuyền hiến nghệ, Tô Mi bắt đầu luyện trước vài bản.

Lâm Phược cũng không rảnh đi nghe, thấy trong khoang có treo một thanh kiếm, tác dụng chủ yếu để làm vật trang trí, hắn bèn đưa tay gỡ dây treo vỏ kiếm xuống rồi keng một tiếng rút ra, đưa tới gần ngọn nến quan sát kĩ càng, chất lượng kiếm rất bình thường, lưỡi kiếm không lấy gì làm sắc bén, thậm chí thân kiếm còn không có rãnh thoát máu.

Lâm Phược cầm kiếm thực hiện thử vài động tác đâm, chém, bổ, hắn chưa dùng kiếm bao giờ nên cảm thấy không tiện tay, với hắn thì tác dụng giết người còn thua dao cá nhân 20cm của quân đội. Mấy ngày trước hắn có quan sát Phó Thanh Hà dạy bảo võ nghệ cho đám đệ tử ở đuôi thuyền, họ Phó là võ sư nổi tiếng Giang Ninh, qua năng lực mà lão biểu hiện thì võ lực của thế giới này không tồn tại những kẻ có sức địch ngàn người như truyền thuyết, kĩ thuật chiến đấu cận thân gần giống như đời sau, thậm chí còn không đơn giản thực dụng bằng. Lâm Phược đoán rằng nếu thể lực đáp ứng được, lúc này hắn đánh với hai đồ đệ của Phó Thanh Hà một lúc cũng không vấn đề.

Dù không quen dùng kiếm, nhưng kiểm tra được sức mạnh cánh tay thân thể này cũng có đôi chút, không đến nỗi là thành phần thư sinh vô dụng trói gà không chặt.

Mang tiếng là con cháu đại gia tộc họ Lâm ở phủ Đông Dương quận Giang Đông, nhưng Lâm Phược chỉ thuộc thành phần bình thường ở chi thứ, cha mẹ đều chết sớm. Mẫu thân hắn trước đây là nha hoàn hầu hạ của mẫu thân Cố Doanh Tụ, vợ thứ bảy của gia chủ Lâm gia Lâm Đình Huấn, đồng thời cũng là vú nuôi của Cố Doanh Tụ. Sau khi Cố Doanh Tụ tới họ Lâm làm mợ bảy, Lâm Phược cũng nhờ quan hệ này mà được quan tâm hơn, không phải khổ cực như hồi trước nữa, nhưng vẫn phải làm việc chân tay nặng nhọc để nuôi sống bản thân. Sau khi đậu tú tài, hàng tháng hắn mới có tư cách nhận chút bạc từ gia tộc để chuyên tâm đọc sách, lúc khởi hành tới Kiến Nghiệp thi hương thì Cố Doanh Tụ sai gã đầy tớ Triệu Năng đi theo chăm nom cho gã.

Nghĩ tới Thất phu nhân Cố Doanh Tụ, khóe môi Lâm Phược hiện ra nụ cười khổ, Cố Doanh Tụ chỉ lớn hơn hắn bảy tuổi, có thể nói hắn và cô ta đều được mẫu thân hắn một tay nuôi lớn, nếu không phải do gia cảnh nhà nàng sa sút, buộc phải gả làm thiếp cho một người đã hơn năm mươi tuổi như Lâm Đình Huấn, có lẽ lúc này Lâm Phược vẫn gọi nàng là Doanh Tụ tỷ tỷ. Giấc mộng xuân đầu đời của Lâm Phược cũng có nhân vật nữ chính là Cố Doanh Tụ, lại thêm bản tính nhu nhược yếu đuối, coi trọng hoặc có thể nói là sợ hãi lễ pháp nên từ đó Lâm Phược cực kì sợ phải đối mặt với nàng. Mặt khác, trước khi gả cho Lâm Đình Huấn, tính tình của Cố Doanh Tụ dịu dàng nhu nhược bao nhiêu thì sau khi làm thiếp, nàng trở nên kiên cường bấy nhiêu, thậm chí còn vượt qua bổn phận thông thường của phận thê thiếp, mạnh mẽ nhúng tay vào sự vụ của gia tộc, điều này khiến Lâm Phược không cách nào ngẩng đầu trước mặt nàng.

Xét về sắc đẹp, tuy Tô Mi trội hơn Cố Doanh Tụ nhưng giữa hai người họ lại có ba bốn phần giống nhau, có lẽ đó chính là nguyên nhân khiến Lâm Phược vừa gặp mặt Tô Mi đã say mê điên đảo, không thể khống chế nổi bản thân.

Lâm Phược khẽ lắc đầu thở dài, kiếp trước Đàm Tung vì giúp đỡ một ả gái điếm mà trúng đạn bỏ mạng, kiếp này Lâm Phược lại say mê một ca cơ mang phận nhạc tịch, đây là chuyện quái quỷ gì vậy? Thà về nhà dụ dỗ Thất phu nhân trẻ tuổi xinh đẹp còn hơn, tất nhiên đây chỉ là ý nghĩ thẩm du cho sướng thôi, chứ hắn biết đây là một thế giới mà lễ pháp khuôn phép hết sức nghiêm ngặt, loại chuyện đó mà lộ ra thì kết cục thê thảm không thể tưởng tượng. Nhưng không có chuyện gì là tuyệt đối cả, chẳng phải Thái tông Hoàng đế của bản triều nghe nói còn công khai phong cho chị dâu làm Tiệp dư và thu vào hậu cung ư, thế mà có thấy ai dám đứng ra nói nọ nói kia đâu.

"Thiếu gia nhà ta bảo ta cám ơn cô nương nhà cô đấy." Phía ngoài vang lên tiếng Triệu Năng trò chuyện với ai đó.

"Muốn thật lòng cảm ơn, không bằng hãy mau mau đi nơi khác cho khuất mắt, nếu thật sự khiến một vị cử nhân lão gia chết đuối thì lúc quay về Giang Ninh không khéo tiểu thư nhà ta bị người khác mắng cho chết đuối trong nước bọt mất... Ngươi phải khuyên nhủ thiếu gia nhà ngươi nhiều hơn." Một giọng nói trong trẻo nhưng non nớt vang lên, nàng ta là thị nữ của Tô Mi, tên là Tiểu Man. Tiểu Man cảm thấy hết sức gai mắt với kẻ đậu vớt cử nhân, gia thế bình thường nhưng không biết thân biết phận cứ quấn chặt lấy tiểu thư nhà nàng, thế nên chưa bao giờ tỏ ra vui vẻ với gã cả.

Một cô nhóc loli mười bốn nhưng lại chẳng tạo cho người khác cảm giác đáng yêu gì cả, Lâm Phược nghe nàng nói vậy, chỉ biết lắc đầu than thở.

"Sau khi đậu cử nhân, tính tình của hắn càng ngang ngạnh hơn, ta khuyên làm sao được?" Triệu Năng bất đắc dĩ trả lời, không hề giấu giếm sự bất mãn của mình.

Lâm Phược nghe vậy cũng chỉ cười thầm, rõ ràng Triệu Năng cố ý muốn hắn nghe câu này.

Triệu Năng là con cháu của đầy tớ Lâm gia, ba đời Triệu gia đều làm người hầu ở Lâm gia. Quan hệ chủ tớ trong xã hội đương thời hết sức nghiêm khắc nên con cháu đầy tớ lâu đời rất được gia chủ tín nhiệm và trọng dụng, thậm chí trước khi đậu cử nhân thì địa vị của Lâm Phược ở Lâm gia còn kém xa Triệu Năng.

Từ năm mười bốn tuổi, Triệu Năng đã hầu hạ trước mặt gia chủ Lâm gia Lâm Đình Huấn, năm nay hắn mười tám. Tuy dáng người hơi nhỏ bé nhưng lại lanh lợi biết việc nên Triệu Năng được Thất phu nhân Cố Doanh Tụ cho theo hầu Lâm Phược đi thi, hắn không hề thích điều đó nhưng lại không dám cãi lời Thất phu nhân, dọc đường đi vì thế rất lạnh nhạt với Lâm Phược.

Ai ngờ Lâm Phược may mắn thi đậu, mà người đậu cử nhân thì có tư cách làm quan, dựa vào thế lực Lâm gia thì dư sức bố trí cho Lâm Phược một chức quan nhỏ ở nha môn phủ huyện. Triệu Năng biết địa vị của Lâm Phược ở Lâm gia chắc chắn sẽ thay đổi nên bắt đầu thay đổi thái độ, nếu là trước kia thì không đời nào chịu mở miệng thốt ra câu "Lâm Phược thiếu gia", tất nhiên nỗi hờn giận của hắn dành cho Lâm Phược vẫn không hề thay đổi.

Lâm Phược hạ quyết tâm ngày mai sẽ rời khỏi huyện Bạch Sa, Tô Mi rồi sẽ trở thành kí ức thoảng qua như mây khói, nhưng trong lòng cảm thấy mấy ngày gần đây được nàng giúp đỡ rất nhiều, hết cho quần áo lại đến thuốc thang nên không thể lẳng lặng rời đi mà chưa nói lời nào, hơn nữa hắn cũng không muốn mặc kệ cho tên nô tài Triệu Năng nói móc nói máy mình như vậy. Lâm Phược bèn đặt kiếm lên bàn rồi đẩy cửa khoang thuyền bước ra, thấy Tiểu Man đang nhoài người chống tay lên mạn thuyền hoa nói chuyện với Triệu Năng bèn bảo nàng: "Làm phiền chuyển lời cho Tô cô nương, Lâm Phược mấy ngày gần đây đã làm phiền nàng rất nhiều nên sáng sớm ngày mai sẽ đi thuyền nhẹ ngược dòng quay về Đông Dương, cám ơn nàng vì sự quan tâm ấy..."

"A......" Tiểu Man thấy Lâm Phược đột nhiên chui ra nên giật mình hoảng sợ, không đợi cô ta trả lời, hắn đã quay sang mắng Triệu Năng: "Thu lưỡi lại một chút cũng không làm ngươi chết đâu! Cái gì gọi là tính tính của ta thay đổi?"

Từ lúc rời nhà đến nay, Triệu Năng chưa thấy Lâm Phược quát mắng nặng lời như vậy bao giờ, đột nhiên bị răn dạy khiến cơn tức bốc thẳng lên đầu, còn chưa kịp cãi lại thì chạm vào ánh mắt lạnh lùng của Lâm Phược, ánh mắt ấy hoàn toàn khác hẳn quá khứ khiến hắn ngẩn người, trong lòng đã hiểu Lâm Phược mới là chủ, hắn chỉ là đầy tớ, hơn nữa Lâm Phược còn đậu cử nhân, địa vị hoàn toàn thay đổi, ngày yết bảng thi hương thậm chí chủ sự của Lâm gia ở Giang Ninh còn đặc cách đưa tới hai mươi lạng bạc để hắn chi tiêu. Triệu Năng cố nén nỗi oán hận trong lòng không dám biểu hiện ra, nhưng nỗi nhục bị quát mắng ngay trước mặt Tiểu Man thì không cách nào tiêu tan được, cổ hắn đỏ dừ, cứ đứng đực tại chỗ không biết làm gì.

Câu nói của Lâm Phược ngầm mắng chửi không chỉ một người, mặt Tiểu Man cũng nóng rát như thiêu, nàng ta tự biết mình và Triệu Năng nói xấu sau lưng người khác là đuối lý, bụng thầm nhủ: loại tôm tép vô dụng này có gan răn dạy người khác từ bao giờ vậy? Vốn định mở miệng mỉa mai vài câu nhưng cuối cùng chẳng nói được gì, chỉ ậm ừ: "Ta sẽ nhắn lại cho tiểu thư biết..."

"Làm phiền Tiểu Man cô nương rồi." Lâm Phược chắp tay cảm ơn, cô bé Tiểu Man bước vào khoang thuyền bẩm báo, trước khi vào còn ngoảnh đầu lại liếc một cái, dưới ánh hoàng hôn khuôn mặt nàng ta trắng muốt như ngọc nhưng còn chưa hết ngây thơ, đôi mắt đen tròn lúng liếng, ngũ quan xinh xắn cân đối, chắc chắn sẽ là một mỹ nhân trong tương lai, thảo nào Triệu Năng chịu khó la cà tán dọc cùng nàng ta như vậy. Có vẻ nàng ta cũng thích nghe Triệu Năng nói xấu về hắn, đây là cùng chung mối thù dẫn tới đồng cảm.

Lâm Phược đứng ở đầu thuyền đợi hồi âm, trong bụng Triệu Năng ngập tràn oán hận nhưng không dám bỏ đi, đành xạm mặt đứng im một bên. Một lát sau, Tiểu Man bước ra, trong tay cầm một bọc đồ nhỏ bằng gấm, nàng ta dựa tay vào mạn thuyền bảo Lâm Phược: "Đã sắp đến giờ mở thuyền hiến nghệ nên tiểu thư đang bận tắm rửa thay đồ, không tiện ra ngoài nói lời từ biệt với Lâm công tử, đây là chút bạc mọn làm lộ phí, hy vọng Lâm công tử không nên trì hoàn..." Dường như nàng ta thuật lại nguyên văn câu nói của Tô Mi, khuôn mặt chẳng có cảm xúc gì, có vẻ không muốn tiểu thư nhà mình đem tiền cho Lâm Phược làm lộ phí.

Sau khi Lâm Phược đậu thi hương , chưởng quầy của thương hội Lâm gia ở Giang Ninh có đưa tới hai mươi lượng bạc để chi tiêu thêm, sau gần một tháng tiêu xài, dù còn dư chút ít thì cũng nằm trong tay Triệu Năng. Muốn giáo huấn loại ác nô này thì không thể phụ thuộc chúng về mặt tiền bạc nên Lâm Phược không hề sĩ diện hão, đưa tay nhận lấy gói bạc, có vẻ khá nặng, hắn bảo Tiểu Man: "Phiền cô nương chuyển lời, Lâm Phược xin tạ ơn Tô tiểu thư..." Trong lòng hắn rõ ràng Tô Mi không muốn bước ra chào không phải vì nàng bận thay quần áo mà đại khái không muốn mình tiếp tục ảo tưởng, chuyện đưa tặng lộ phí là do nàng luôn rất hào phóng với đám văn nhân nghèo. Nhìn ánh hoàng hôn đỏ rực như đôi môi thiếu nữ, Lâm Phược thầm nghĩ chẳng phải mình cũng là một văn nhân như vậy ư?

Đúng lúc này, có tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, hơn mười con ngựa cao to đang chạy tới dọc theo mặt đê, khuôn mặt đám người cưỡi ngựa lờ mờ không rõ, trong nháy mắt đã tới nơi, đám ngựa đủ sắc màu chen lấn trên bến đò. Tiểu Man có vẻ tinh mắt, dịu dàng cất giọng chào: "Đỗ đại quan nhân, hôm nay sao tới sớm hơn hôm qua một khắc vậy? Ta sẽ sai người thả thang xuống ngay."

"Dọc đường giục ngựa phi nhanh một đoạn, bất giác liền tới sớm", người trung niên cầm đầu xuống ngựa, vừa trả lời Tiểu Man vừa giao ngựa cho tùy tùng rồi không đợi nhà thuyền thả thang xuống đã nhún người nhảy lên thuyền ô bồng, cơ thể người này cao lớn rắn rỏi, mặc áo bào vạt ngắn màu xanh, trên mép là hàng ria ngắn, dưới cằm cạo nhẵn, chính là thương nhân lớn ở Giang Ninh, người đứng đầu hiệu buôn Khánh Phong Hành- Đỗ Vinh. Đỗ Vinh nhảy lên thuyền xong mới thấy Lâm Phược đứng ở đầu thuyền bèn ngạc nhiên hỏi: "Cuối cùng Lâm công tử cũng ló mặt ra! Sao nào, cũng muốn lên thuyền nghe Tô cô nương gảy đàn à?", rồi lão thò tay vào ngực sờ mò một hồi, xong xòe ra nói: "Không có bạc lẻ cho ngươi rồi, Lâm công tử tay chân nhanh nhẹn, hãy leo lên nóc thuyền mà nghe hát đi, cẩn thận kẻo lại ngã xuống sông đấy..." Dứt lời, hắn vừa cười ha hả vừa nhảy lên thuyền hoa.

Để giúp đỡ nạn nhân thiên tai, Tô Mi dừng thuyền hiến nghệ và đưa ra một quy định: muốn lên thuyền phải mất mười lạng bạc, sau đó có lòng muốn khen thưởng thêm thì tùy.

Sau khi đậu tú tài, mỗi tháng Lâm Phược chỉ được lĩnh từ gia tộc sáu lạng để chi tiêu, đối với một gia đình bình thường thì mười lạng là một con số khổng lồ, giống như những người chèo thuyền trên thuyền hoa thì cả năm vất vả may ra mới kiếm được ba hoặc bốn lượng bạc, cũng là ba bốn ngàn tiền.

Bọc gấm trong tay Lâm Phược khá nặng, chắc có khoảng mười lượng bạc, nhưng da mặt hắn dày thêm nữa cũng không dám dùng tiền do Tô Mi tặng để làm phí lên thuyền nghe nàng đàn hát.

Tiểu Man theo sau lưng Đỗ Vinh nịnh nọt: "Đỗ đại quan nhân không biết đấy thôi, Lâm công tử vừa nói sáng mai sẽ rời huyện Bạch Sa, cô nương nhà tôi còn cho hắn ít bạc làm lộ phí cơ..."

"Tô tiểu thư quan tâm tới loại ăn hại ấy làm gì?"

Đỗ Vinh dù không lớn tiếng nhưng âm thanh vẫn truyền rõ ràng tới tai Lâm Phược, Tiểu Man cố ý quay lại liếc Lâm Phược một cái, mà Triệu Năng có vẻ cảm thấy Đô Vinh đang giúp gã xả giận nên khóe miệng hơi nhếch lên vẻ khinh thường.

Phó Thanh Hà đúng lúc đang dẫn hai gã đồ đệ chỉ huy người chèo thuyền treo đèn lồng quanh mái hiên thuyền hoa, Đỗ Vinh bèn chắp tay chào: "Phó gia đang bận rộn đấy ư?" Phó Thanh Hà lại chẳng có cảm tình gì với Đỗ Vinh, chỉ lạnh lùng gật đầu coi như đáp lời, câu nói cay nghiệt của Đỗ Vinh dành cho Lâm Phược lão coi như không nghe thấy.

Bình thường Đỗ Vinh luôn tỏ ra hết sức hào phóng với người khác, là thương gia nổi danh ở Giang Ninh và Duy Dương, có lẽ hắn quá phản cảm với việc Lâm Phược cứ quấn chặt với Tô Mi nên mới cay nghiệt như vậy.

Nếu là trước kia, dù Lâm Phược trời sinh hèn yếu không dám mỉa mai lại nhưng sẽ cảm thấy nhục nhã không chịu nổi, nhưng Lâm Phược hiện nay thì chẳng có cảm giác gì, chỉ tỉnh táo nhìn chằm chằm bóng lưng vừa nhảy lên thuyền của Đỗ Vinh rồi quay ra nhìn đám tùy tùng trên bờ của lão. Hơn mười hán tử đều nai nịt gọn gàng, hông đeo đao kiếm, kẻ nào cũng có vũ khí, người thì dắt ngựa đến cột vào cây liễu, người thì ra chỗ nhà thuyền gần bờ thuê chỗ nghỉ chân, người thì ngồi xổm bên bờ nước rửa mặt. Lâm Phược bất ngờ thấy vạt áo của kẻ đó vén lên, lộ ra một góc giáp da, hắn giật mình nghĩ thầm: địa phận phủ Duy Dương khá thái bình, kể cả ngẫu nhiên có xuất hiện trộm cướp thì Đỗ Vinh tới nghe hát cũng đâu cần một đội bảo vệ mặc giáp mang gươm, sẵn sàng chiến đấu?

Mấy năm gần đây, nạn trộm cướp các nơi ngày càng nghiêm trọng, các thương khách đều tự chiêu mộ hộ vệ, về danh nghĩa tuy vi phạm lệnh triều đình nhưng phủ nha đều nhắm mắt cho qua, một số gia tộc quyền thế thậm chí còn mượn cớ chống giặc cướp để kết trại tổ chức tư binh mà triều đình cũng bất lực. Đỗ Vinh dù sao cũng chỉ là kẻ mang thân phận thương nhân thấp kém, dẫn theo mười hộ vệ mang vũ khí đã vi phạm quy định, lại dám công nhiên mặc giáp, đúng là ngang ngược tới cực điểm rồi.

Tên hộ vệ kia thấy Lâm Phược nhìn thì thản nhiên vuốt vạt áo che giáp da lại rồi xoay người đi ra chỗ khác.

Lâm Phược nghĩ thầm người ta vẫn đồn đại Đỗ Vinh vốn là hải tặc, sau đó lên bờ làm giàu bằng nghề buôn lậu muối rồi chuyển sang buôn tơ lụa để tẩy trắng bản thân, lời đồn đó quá nửa là thật, nhưng hắn cũng không muốn nghĩ nhiều thêm, nhà đò bưng cháo gà đã nấu chín đến, Lâm Phược nhận lấy đi vào trong khoang.

Tô Mi dùng danh nghĩa người đứng đầu lục đại danh kỹ của Giang Ninh để hiến nghệ giúp nạn nhân thiên tai có vẻ rất có lực hiệu triệu, từ trong khoang thuyền Lâm Phược liên tục nghe thấy tiếng vó ngựa, tiếng bánh xe dừng bên bến đò, còn có vài người ngồi kiệu đi đến, thuyền hoa đã gác thang lên bờ, đám khách quý và thương gia giàu có không cần nhảy qua thuyền ô bồng để lên thuyền hoa nữa.

Trời đã tối, Lâm Phược nghe tiếng mấy hán tử lên thuyền, hắn vén rèm nhìn thoáng qua, Triệu Năng đang vui vẻ trò chuyện với ba hán tử lạ mặt trên boong, ba gã đó còn mang theo ít đồ nhắm và hai vò rượu. Thấy Lâm Phược thò đầu ra thăm dò, một gã nói: "Chúng ta không trả nổi phí lên thuyền hoa, đa tạ Lâm công tử đã cho đứng nhờ... Uống cùng bọn tôi một chén chứ?"

Nếu không có tiền lên thuyền hoa mà vẫn muốn nghe Tô Mi ca hát đánh đàn thì cách tốt nhất là kiếm một chỗ ở mấy con thuyền nhẹ đậu quanh thuyền hoa.

Lâm Phược cho rằng Triệu Năng tự ý cho mấy người đó lên thuyền, hắn chắp tay trả lời: "Thân thể mới khỏi bệnh không thể uống rượu, các vị khách cứ tự nhiên..."

Trên bờ còn vài người muốn lên con thuyền này, hán tử kia cự tuyệt hết: "Các ngươi lên đây thì ta cho các ngươi uống rượu cùng cũng không tốt mà không cho uống cũng không tốt, thuyền lại quá nhỏ, không chứa được nhiều người..."

Lâm Phược thầm nghĩ: gã này sao hành động như thể hắn là chủ thuyền vậy? Tuy cảm thấy mất hứng nhưng không muốn cho Triệu Năng mượn cơ hội dựa vào thế người ngoài chống lại bản thân, mà nhìn mấy thuyền xung quanh cũng có khách nhân mang rượu thức ăn như vậy, Lâm Phược bèn im lặng chui vào khoang, tiện tay cài then cửa lại.

Trong đêm, tiếng đàn từ thuyền hoa truyền tới, dường như Tô Mi còn để thị nữ Tiểu Man của nàng hát thử vài bài, tiếng hát mềm mại uyển chuyển còn chưa hết trẻ con, Lâm Phược cầm cuốn "Xuân thu thông giám" lên nhưng bị phân tâm chẳng đọc được chữ nào.

Tuy chỉ có thể tiếp tục tồn tại dưới thân phận Lâm Phược, nhưng bản năng hắn vẫn coi mình là Đàm Tung, hắn đang suy nghĩ đến một vấn đề: trừ thời Ngũ Hồ loạn Hoa, lịch sử sáu bảy trăm năm sau đó không hề giống kí ức mà hắn từng biết, không tồn tại thời kì Nam-Bắc triều, không có Tùy Đường, từ cuốn thông sử "Xuân thu thông giám" hắn biết ở thế giới này sau thời Ngũ Hồ loạn Hoa là cục diện đại loạn kéo dài tới hàng trăm năm, sau đó đế quốc Yên thống nhất thiên hạ cũng được gần một trăm năm rồi bị nước Trần thay thế.

Lịch sử bị thay đổi lộn xộn, Lâm Phược chỉ đành chấp nhận hiện thực, mà ngày nay thì vương triều Trần đã tan thành mây khói từ lâu, mà Nguyên Thác - thái tổ bản triều - là con cháu họ Nguyên ở Thượng Dương, Hoài Nam. Vào những năm loạn lạc cuối thời triều đại trước, Thái tổ hoàng đế đang là Giang Đông trấn phủ sứ, ngài lấy Giang Ninh làm căn cứ địa để dựng lên đế nghiệp, sáng lập ra Đại Việt đế quốc, đến nay đã được hai trăm năm.

Lúc Thái tổ Nguyên Thác mới xưng đế ngài chọn Giang Ninh làm kinh đô, nhưng đến thời Thái tông hoàng đế đã dời đô tới phủ Yên Sơn ở Hà Bắc để chống cự lại dị tộc phương bắc, sau đó đổi tên là Yên Kinh, chuyển Giang Ninh làm Lưu kinh, hiện nay gọi là Nam Kinh, cũng trùng tên trùng địa điểm với Nam Kinh ở đời sau.

Lâm Phược lật qua lật lại "Xuân thu thông giám", trong lúc nhất thời hắn chưa nắm rõ được lịch sử lạ lẫm này, vì không có phương pháp ghi lịch theo kiểu công nguyên, mà niên hiệu, kỷ niên lại phức tạp khó nhớ nên hắn chỉ tính được đại khái bây giờ vào khoảng những năm đầu thời Bắc Tống. Bởi lẽ lịch sử nơi đây trải qua ba triều đại lạ lẫm thống trị nên tình hình chính trị, kinh tế, quân sự đều khác hẳn với thời Bắc Tống trong trí nhớ của hắn.

Trừ một ít sách lịch sử, trên đầu giường còn có rất nhiều tạp thư, sách vở của sĩ tử quả nhiên không ít.

Lâm Phược tuy tính tình nhu nhược nhưng học thức lại không tệ, ngoài văn chương thì thông hiểu rất nhiều thứ, đặc biệt rất thích nghiên cứu binh pháp, thường mơ mộng được làm một danh tướng khai cương mở cõi nhưng cũng chỉ dám mơ trong đầu thôi, không dám nói cho ai biết sợ bị cười nhạo.

Nghĩ đến kiếp trước kiếp này, Lâm Phược cũng lắc đầu cười khổ, thân mang hai tính cách bất đồng, hai trí nhớ bất đồng, rốt cuộc hắn sẽ biến thành loại người gì đây?

Không biết đã mấy giờ mà đã nghe tiếng khách nhân lần lượt rời khỏi thuyền hoa, có cả tiếng Đỗ Vinh chào tạm biệt rồi mang người cưỡi ngựa đi xa.

Ba gã hán tử lên thuyền mượn chỗ nghe hát còn chưa hết tửu hứng, vẫn đang mời Triệu Năng và nhà đò uống rượu, bọn họ cũng biết suy nghĩ đến cảm nhận của Lâm Phược nên tiếng nói cười ép xuống khá nhỏ. Nghĩ tới ngày mai còn phải dậy sớm sai khiến nhà đò dong thuyền đi xa nên hắn cởi áo, thổi tắt nến rồi lên giường nghỉ ngơi.

Lúc sắp đi vào giấc mộng, Lâm Phược nghe thấy ngoài khoang có tiếng động lạ, hắn cảnh giác ngồi dậy, càng nghe càng thấy điều không ổn bèn nhẹ nhàng dán mắt vào khe hở vách thuyền nhìn ra. Cảnh tượng bên ngoài khiến hắn giật mình hoảng sợ, chỉ thấy hai gã hán tử lên thuyền uống rượu lúc trước đang đứng ở đầu thuyền, một gã kề đao vào cổ Triệu Năng, một người dùng đao ép nhà đò cởi dây buộc thuyền, còn người thứ ba không biết đi đâu.